top of page

Tại Sao Những Tai Nạn, Đớn Đau, Và Mất Mát Lại Giúp Tôi Cảm Thấy Biết Ơn Đến Vậy?

Đã cập nhật: 30 thg 12, 2019

"Nếu bạn không cảm thấy biết ơn với bất cứ điều gì, hãy kiểm tra lại mạch đập của mình" - Khuyết danh.



Tôi không thể cảm nhận được đôi chân mình. Không có bất kỳ đau đớn nào cả, chỉ đơn giản là một cảm giác kỳ lạ của không-cảm-thấy-gì. Cơ thể tôi đã bị đông cứng lại khi tôi nhìn dọc từ trên xuống dưới cơ thể-19-tuổi của mình. Phía dưới đầu gối, đôi chân tôi lộ ra xiên xẹo theo một cách thật kỳ dị. Nửa người tôi đang nằm dưới chiếc xe ô tô của tôi, bẹp xuống lẫn với đất và sỏi bên đường bởi lốp xe sau bên phải. Chiếc lốp đè lên mái tóc xoăn dài của tôi và bên cánh tay phồng của chiếc áo choàng trắng mới mua của tôi, bằng một cách kỳ diệu nào đó, đang che lấp khuôn mặt tôi.


Điều phước lành số 1:

Ở gần đó, tôi có thể nghe thấy tiếng hai người bạn thân nhất của mình đang gào thét tìm kiếm sự giúp đỡ; là những hành khách trên xe, họ đã chìm vào ngủ rất nhanh khi tôi gà gật lái xe, đâm vào cây và khiến cho chiếc xe lộn vòng. Thật may mắn, họ đã thoát ra an toàn.


Điều phước lành số 2:

Xe của tôi được nâng lên khỏi cơ thể đã gãy vụn này, sau đó tôi được cẩn thận đưa lên xe cứu thương. Không một lời cảnh báo, đau đớn như xé nát tôi, một cảm giác mà tôi chưa từng trải qua. Tôi vẫn còn nhớ mình đã lo lắng về bố mẹ thế nào và họ sẽ khó chịu ra sao khi biết tôi đã phá tan nát chiếc xe.


Mọi thứ xung quanh phòng cấp cứu mờ dần và nhòe đi, rồi sau đó tôi nhanh chóng được đặt lên một chiếc bàn thép lạnh như băng. Tôi có thể nghe thấy tiếng quần áo của mình bị xé ra, như thể họ đang cắt một phần cơ thể tôi vậy. Tôi vẫn đủ nhận thức đến mức cảm thấy xấu hổ khi họ chạm tới đồ lót của mình. Không có thời gian để dùng thuốc giảm đau, các bác sỹ kéo mạnh chân trái của tôi. Cả hai bên đùi của tôi đều đã bị thương nghiêm trọng và đều phải ngay lập tức chịu tác động của lực kéo đó.


Khi đến bên chân kia, các bác sỹ đã bảo rằng tôi có thể hét, và tôi đã làm vậy - rất to. Tôi vẫn có thể thấy hình ảnh của mẹ đứng ở lối vào của phòng cấp cứu. Tôi sẽ không bao giờ có thể quên được ánh nhìn sợ hãi và kinh khủng trên khuôn mặt xinh đẹp của bà. Không muốn mẹ mình phải chịu đựng điều đó, tôi ngẩng lên và nói, "Mẹ à, con không sao".


Đã gần 40 năm từ khi xảy ra vụ tai nạn đó, nhưng giờ tôi vẫn khóc mỗi khi chia sẻ câu chuyện này của mình. Không phải vì những khó khăn vô cùng của năm tiếp theo sau đó, mà là nỗi đau tôi gây ra cho bố mẹ mình. Dường như, khi tôi tỉnh dậy khi nằm dưới bánh xe, cũng là lúc tôi thức tỉnh cả về tinh thần.


Điều phước lành số 3:

Trước khi xảy ra vụ tai nạn đã định hình nên con người tôi này, tôi là một người vô lo vô nghĩ, lập dị theo kiểu hippie, là một người trẻ có máu nghệ sỹ. Không có điều gì làm phiền đến tôi cả. Tôi cứ trôi theo dòng chảy, về cơ bản là hạnh phúc, và cũng giống như những thanh niên khác, tôi tin rằng mình bất bại. Những cơn đau, băng bó khắp cơ thể, cục máu đông trong phổi và xe lăn dạy cho tôi rằng không có gì ngoài sự thật.


Những chi tiết xảy ra 12 tháng tiếp theo không thực sự quan trọng, mặc dù vào thời điểm đó thì rất quan trọng. Tất cả những gì tôi biết đó là việc mình phải đối mặt với cái chết ở độ tuổi trẻ như vậy đúng là một món quà tuyệt vời nhất trong cuộc đời tôi. Những gì tôi đã cho là hiển nhiên đều biến mất vào lúc đó - tôi đã mất tất cả, từ việc hoàn thành chương trình đại học cho đến sử dụng nhà vệ sinh, và tất cả những việc nằm giữa hai việc đó.


Điều phước lành số 4,5,6,... vô cùng:

Trong cuộc chiến trường kỳ tiếp theo của năm sau đó, tôi kết thúc việc kéo chân rồi dần thay bằng băng bó toàn thân, ngồi xe lăn, chống nạng với một cái nẹp chân quấn quanh hông, và cuối cùng, là một cây gậy. Chỉ ngay trước sinh nhật 20 của mình, tôi mới có thể tự do đi đứng bằng chính đôi chân của mình lại được.


Đi lại là một điều mà chúng ta hầu hết đều coi là hiển nhiên, nhưng không phải với tôi, không bao giờ tôi nghĩ như vậy nữa. Với từng "bước" quay lại với cuộc sống, tôi càng cảm thấy biết ơn hơn. Đó không chỉ là niềm vui “thăng cấp” từ một người sử dụng “bồn cầu di động” mà giờ đi được vào nhà vệ sinh, mà là được sống ở một nơi có nhà vệ sinh. Được sống trong một đất nước mà bảo hiểm chi trả các khoản thuốc thang y tế đáng kinh ngạc của tôi. Hơn hết cả là ĐƯỢC SỐNG!


Tôi còn cảm thấy biết ơn vì có một gia đình luôn ở bên cạnh mình, ngày này qua ngày khác, suốt năm sau đó, qua biết bao cuộc phẫu thuật và những tình huống đe dọa đến tính mạng. Mẹ đã lái xe hàng giờ đi đi lại lại như con thoi mỗi ngày trong suốt thời gian hơn 3 tháng ròng như thể bệnh viện là nhà tôi. Bố và em trai thay nhau ấn vào lồng ngực tôi suốt cả đêm để làm giảm cơn đau gây ra do cục máu đông di chuyển từ chân phải vào đến phổi bên phải của tôi.


Tôi cảm thấy biết ơn vì chị gái mình, mỗi tuần đều mang em bé mới chập chững biết đi của chị ấy đến ngồi lên bụng tôi mỗi khi tôi phải kéo cả hai chân. Tôi cảm thấy biết ơn khi trải nghiệm cuộc sống ở trên xe lăn, bị nhận những ánh nhìn thương hại và muốn hét lên với những người lạ kia rằng, "Rồi tôi sẽ lại đi được trở lại!". Biết ơn vì hai chân vẫn còn có cùng độ dài. Biết ơn vì vẫn còn sống, biết ơn vì có thêm nhiều sự khôn ngoan tỉnh táo hơn.



Ngay khi tôi có thể đi lại được, tôi quay lại trường học, hoàn thành tấm bằng nghệ thuật của mình và bước vào thế giới. Ở tuổi 27, tôi yêu say đắm một diễn viên hài “điên cuồng”, người đã trở thành chồng tôi và bố của những đứa con tôi.


Trong 30 năm chung sống với nhau, chúng tôi đã đi du lịch khắp thế giới, sống một cuộc sống tràn đầy tình yêu và tiếng cười. Cho đến khi chúng tôi không còn được như vậy nữa. Sự đổ vỡ trong hôn nhân của tôi lại là một câu chuyện khác, nhưng tôi có thể nói: nó cũng bi đát và đau đớn như khi tôi bị gãy cả hai chân và không thể đi được trong một năm.


Tôi không còn đồng nào, tôi mất nhà của mình và bị buộc phải tuyên bố phá sản. Từ "tai nạn" được định nghĩa, "là một sự cố đáng tiếc xảy ra bất ngờ và không chủ ý, thường dẫn đến thiệt hại hoặc thương tích", hoặc, "một sự kiện xảy ra tình cờ hoặc không có nguyên nhân rõ ràng hoặc nguyên nhân cố ý". Mất tất cả là một điều hoàn toàn bất ngờ, vô cùng đáng tiếc và chắc chắn là thiệt hại nặng nề nhất.


Trong khi những dấu hiệu dẫn đến sự sụp đổ của cuộc hôn nhân của tôi đã xuất hiện từ lâu, tôi đã mất nhiều năm để dồn nén chúng xuống một chỗ mà chúng không thể làm tổn thương tôi; ít nhất là không phải lúc đó. Nhưng tôi đã khôn ngoan hơn nhiều trong lần này: tôi biết rằng, để có thể sống sót, tôi tốt hơn là nên tìm kiếm những điều phước lành.


Không một xu dính túi có nghĩa là tôi cùng hai con trai của mình phải ở nhà, làm những chiếc hộp bằng bìa cứng và làm rất nhiều bánh brownie, điều mà thật ra là sở thích của tôi! Những con vật mà chúng tôi đã giải cứu, những con thú mà chồng cũ của tôi không bao giờ muốn, thì yêu quý chúng tôi hơn 15 năm sau đó. Hôn nhân tan vỡ giúp tôi nhận ra ai mới là bạn của mình.


Không có tiền khiến tôi rơi vào chế độ làm mẹ đơn thân tự làm việc kiếm sống để nuôi con, trao cho tôi một chiếc huy hiệu dũng cảm mà tôi vẫn tự hào đeo đến tận bây giờ. Những chàng trai của tôi cũng học được rằng: mất đi ngôi nhà khiến tất cả chúng tôi trân trọng căn hộ thuê nhỏ bé này và mọi thứ chúng tôi chia sẻ trong không gian thân mật đẹp đẽ đó. Hàng ngàn dự án nghệ thuật, những ngày chơi đùa, cùng bánh quế Eggo sau đó, tôi cùng các con gần gũi nhau hơn cả mức mà tôi đã từng tưởng tượng.


Để điều hướng và xử lý nỗi đau của mình, tôi trở thành "người tìm kiếm", và điều đó dẫn tôi đến với những giáo viên tuyệt vời, một người thực hành thiền định suốt đời, trở thành một tác giả, của rất nhiều tác phẩm và trở thành chuyên gia trong trị liệu nghệ thuật.

Qua thời gian, tôi hiểu được ý nghĩa thực sự của sự tha thứ và yêu bản thân, điều mà giúp tôi mở rộng trái tim và cuộc đời mình. Tôi hiểu ra rằng lòng trắc ẩn là câu trả lời cho gần như tất cả mọi thứ, và bước vào con đường giúp đỡ mọi người vượt qua khó khăn, khổ ải. Đây trở thành giai đoạn hài lòng nhất trong cuộc đời tôi. Tôi cũng học được vẻ đẹp và phước lành của những phút giây hiện tại, và cách để sống trong từng giây phút đó. Tôi học được rằng yêu một người bằng cả trái tim mình không có nghĩa là phải hy sinh giấc mơ của bản thân.

Cuối cùng, mất tất cả lại giúp tôi tìm được chính mình.

Cả hai "tai nạn" đều dạy tôi điều này: Rất dễ để thấy biết ơn khi cuộc đời của bạn đang tươi đẹp. Mấu chốt là tìm kiếm điều để cảm thấy biết ơn trong những lúc khó khăn thách thức, như thế sẽ khiến chúng ta cảm thấy tốt hơn rất nhiều. Đây là cách mà tôi đã làm: tôi học cách nhìn vào tất cả các tình huống và tự hỏi: "Có điều gì tốt với chuyện này?".


Đây không phải là một kỳ công dễ dàng đạt được, và tôi cũng không nói rằng những khi cuộc sống trở nên khó khăn và bi kịch liên tiếp xảy ra, chúng ta phải kỳ vọng mình ngay lập tức cảm thấy biết ơn. Tôi chắc chắn cũng không làm được như vậy. Biết ơn là cả một quá trình và cần phải thực hành, và tìm kiếm những điều phước lành được ngụy trang thành bất hạnh còn phải mất nhiều năm, thậm chí cả một đời người.



Tôi tin rằng lòng biết ơn thực sự chỉ đơn giản là tìm kiếm những điều tốt đẹp trong khoảnh khắc tích tắc ngắn ngủi, dù bất cứ điều gì dành cho bạn và bằng bất cứ giá nào. Khi đã biết tất cả những điều này, tôi có cảm thấy biết ơn đến mức có thể nói tôi mừng vì tất cả những chuyện đó đã xảy ra hay không? Những vụ tai nạn và biến cố đã tạo thành tôi của ngày hôm nay, tôi không chắc mình có trở thành con người mình bây giờ hay không nếu không có những khoảng thời gian khó khăn đau khổ đó. Vì vậy, với nhận thức đó tôi có thể thật lòng nói rằng tôi không muốn thay đổi điều gì cả.


Tôi rất biết ơn vì mình đã tin tưởng sắt đá vào sự thông tuệ của việc tìm kiếm những gì tốt đẹp trong quãng thời gian khó khăn là một cách sống chuyển hóa, và nó vừa khiêm tốn vừa làm tôi ngạc nhiên. Thời điểm hiện tại là tất cả những gì chúng ta có, vì vậy chúng ta cũng có thể tìm thấy sự bình yên ngay trong giây phút này.


Tôi hoàn toàn tin tưởng rằng bằng cách nhìn vào tất cả các lĩnh vực của cuộc sống - tình cảm, xã hội, thể chất, tinh thần, gia đình và nghề nghiệp - rồi hỏi, "Có điều gì tốt với chuyện này?" tôi sẽ luôn luôn tìm thấy điều gì đó để cảm thấy biết ơn, thậm chí đơn giản chỉ là việc có thể sử dụng trở lại nhà vệ sinh mà thôi.


 

Khuyến cáo quan trọng về bài đăng: Các bài đăng trên Compassion.vn được thực hiện bằng cách sử dụng nguồn lực cộng đồng (được dịch lại từ các nguồn khác nhau hoặc do chuyên gia cộng tác viết) - Compassion luôn nỗ lực cải thiện chất lượng nội dung (bằng cách tối ưu hóa quy trình tại hotro.compassion.vn) và nâng cao tính chuyên môn (bằng cách cộng tác với chuyên gia tại: www.compassion.vn/expert). Tuy nhiên người đọc cần tự kiểm chứng lại thông tin và đặc biệt các bài đăng không thể thay thế các giải pháp cần chuyên môn khác như trị liệu, tham vấn, coaching... (bạn có thể tham khảo danh sách từ Compassion: www.compassion.vn/booking).

 

Người dịch: Trang ; Người biên tập: Anh Đào Lê

Chuyên gia review: Đang review bởi chuyên gia: www.compassion.vn/expert

Hình thức dịch: Dịch & biên tập theo hình thức crowdsourcing tại www.compassion.vn/crowdsourcing - Cộng tác làm nội dung tại đây

0 bình luận

Bài đăng liên quan

Xem tất cả

SPONSORED CONTEN​T

MỜI TÀI TRỢ NỘI DUNG TRÊN COMPASSIO

bottom of page