Một người bạn thực sự là người trao cho bạn sự tự do tuyệt đối để được là chính mình. ~Jim Morrison
Khi tôi rời bỏ công việc toàn thời gian của mình tại một công ty quảng cáo và tự mình dấn thân, tôi đã có một mục tiêu rõ ràng - kết nối với những người có chung chí hướng - những người khích lệ, ủng hộ tôi đến với điều tốt đẹp nhất thuộc về mình. Nhưng tôi sẽ làm điều ấy bằng cách nào? Tôi có quá ít manh mối để tìm ra con đường này. Cuộc sống của tôi đầy rẫy các mối quan hệ được xây dựng từ những hoàn cảnh ép buộc, đôi khi độc hại, khiến chúng tôi không cảm thấy có nhu cầu và thoải mái khi kết nối với nhau. Tôi biết ơn từng người vì họ đã ở đó khi tôi cần họ nhất, nhưng trong tôi vẫn luôn tồn tại những điều chưa rõ và hoài nghi về sự kết nối này. Chúng tôi thật sự không chung một ngôn ngữ.
Sau một thời gian dài trải qua những trải nghiệm đó, lẽ dĩ nhiên tôi nghĩ rằng không ai hiểu được mình, và sẽ chẳng ai có thể. Là một người theo chủ nghĩa lý tưởng, tôi luôn tin tưởng vào sự kết nối "từ trái tim - đến trái tim" với những người khác là thành phần cơ bản nhất của một mối quan hệ bền chặt, trên cả nền tảng văn hóa, địa vị, tài sản hoặc sự lãng mạn. Tuy nhiên, hầu hết những người xung quanh tôi dường như theo đuổi các mối quan hệ để lấp đầy sự cô đơn, hoặc để tạo sự an toàn về tài chính, mà không muốn hình thành mối liên hệ sâu sắc hơn với những người khác. Có lẽ họ không tin vào loại kết nối mà tôi biết là tồn tại và họ nghĩ về nó như một điều viển vông. Trước đây, tôi thường bị góp ý là ngây thơ và thiếu thực tế.
"Bản chất lý tưởng" của tôi cũng thường xuất hiện trong môi trường làm việc - không tuân thủ theo các quy tắc, không theo hướng dẫn sẵn, và không có lịch trình cụ thể. Trong khi tôi quan sát những người khác tập trung hoàn toàn vào mục tiêu của họ. Tôi luôn quan tâm đến đồng nghiệp cũng như khách hàng và tôi đã nhiệt tình tạo ra những kế hoạch tuyệt vời để giúp họ thành công. Những nỗ lực đó thường được coi là một "chiến lược để thăng chức", thậm chí đôi khi trở thành mối đe dọa với những người giám sát, vì sợ tôi "rình mò" công việc của họ. Vì vậy, cuối cùng tôi đã chấp nhận và giữ những "niềm tin xa vời" này cho riêng mình; giả vờ rằng tôi có cùng động cơ giống như bao người khác.
Tôi muốn được coi là chuyên nghiệp, có nhiều bạn bè và sống mỗi ngày mà không hùa theo ồn ào thị phi, vì vậy tôi đã "cắt xén" bản thân sao cho vừa đủ để dễ dàng phù hợp hơn.
Không có gì ngạc nhiên, với nhận thức muộn màng, tôi chưa bao giờ gặp ai có thể hiểu mình, bởi vì không ai thật sự biết về sự tồn tại của một phần khác trong tôi. Và nếu tôi có đủ can đảm để chia sẻ những suy nghĩ và quan điểm sâu sắc đó, thì sự tạm dừng dù là nhỏ nhất trong cuộc trò chuyện, hoặc một cái nhìn trống rỗng trong tích tắc từ đối phương sẽ khiến tôi sợ hãi và trở lại vỏ bọc của mình. Điều thú vị là, sau khi tôi “thả mình” vào đại dương (như cách tôi muốn gọi), ra khỏi cái ao tù túng của công ty, và kể từ khi tận dụng hết quyền tự do của mình để làm việc với bất kỳ người nào tôi chọn, tôi thấy mình ngày càng thu hút được nhiều người cùng chí hướng. Bất cứ khi nào tôi tự ngẫm về sự đồng điệu kỳ diệu này, tôi bắt đầu nhận ra ngày càng nhiều lý do tại sao...
Tôi vô tình bắt đầu bước ra khỏi vỏ bọc của mình và cho cả thế giới thấy tất cả những gì tôi đang có.
Tôi không còn bắt gặp những ánh mắt phán xét, những phát biểu hung hăng đầy kích động, và những lời chỉ trích sau lưng khiến tôi liên tục kiềm chế thể hiện bản thân theo cách mà tôi muốn. Không còn phải đối mặt với những phán xét và tiêu cực liên tục, tôi tự nhiên cởi mở hơn, và phá vỡ những bức tường trong mình. Tôi tự dành cho mình ba tháng sau khi nghỉ phép để nuôi dưỡng cảm giác tự ghi nhận bản thân, thư giãn thoải mái và tự soi chiếu chính mình. Tôi muốn có những mối quan hệ như thế nào trong tương lai? Và mối quan hệ chuyên nghiệp nào mà tôi muốn xây dựng cho sự thành công lâu dài của mình? Câu trả lời từ sâu bên trong khiến tôi rơm rớm nước mắt - bất kể công việc nào đang chờ đợi, tôi luôn muốn được hạnh phúc ở thời điểm đó.
Sáng nay, trong cuộc gọi qua Zoom với khách hàng để giới thiệu dịch vụ marketing và PR, tôi đã lắng nghe câu chuyện của cô ấy và điều đó như tiếng vọng dội lại những trải nghiệm gần đây của chính tôi. Cô ấy là một người kì cựu trong lĩnh vực của mình, học vấn cao, có nền tảng văn hóa phong phú, và đã là một doanh nhân thành công. Tuy nhiên, cô ấy bày tỏ sự không thoải mái khi kể câu chuyện cá nhân, vì cô ấy cảm thấy mình sẽ bị coi là kỳ quặc và nói chuyện chẳng ăn nhập gì. Đồng thời, cô tự hỏi làm thế nào để giữ quan điểm cá nhân riêng biệt và mong muốn tạo dựng một thế giới tốt đẹp hơn của cô ấy có thể đến với đúng đối tượng khách hàng.
Ngay lập tức, tôi có thể cảm thấy niềm phấn khích và sẵn sàng trao đi trong mình. Không lãng phí thời gian, tôi chia sẻ về những gì tôi vừa trải qua. Tôi đã cho cô ấy những lời khuyên sau đây với hy vọng cô ấy sẽ được khuyến khích chia sẻ tất cả những gì cô ấy có với thế giới và xây dựng tập khách hàng mà cô ấy thực sự mong muốn. Tôi biết mình đã làm đúng khi bắt gặp ánh mắt bừng sáng tức thì của cô ấy, và những câu chuyện thời thơ ấu tinh nghịch tuyệt vời của cô bắt đầu tuôn chảy một cách tự nhiên và thoải mái… (Thật tuyệt vời!)
"Sự kỳ lạ" chính là nét độc đáo của bạn.
Vì tôi đã cho phép mình chân thực hơn, nên tôi đã vượt qua con đường của nhiều người có cùng nỗi sợ bị coi là "kỳ lạ". Nhiều người trong chúng ta chịu sức nặng đè nén của nỗi sợ này. Chúng ta cảm thấy xấu hổ, có lẽ vì khi còn nhỏ, chúng ta bị đánh giá, khiển trách hoặc bị chế giễu, chỉ vì chính bản thân chúng ta. Sau đó, chúng ta đã dành hàng chục năm trời để cố gắng hòa nhập, để chứng minh mình “bình thường” và đáng được yêu thương, tôn trọng. Chúng ta đã cắt xén tất cả những phẩm chất tuyệt vời tạo nên chính con người mình - những cá thể độc nhất.
Nếu bạn cảm thấy cần phải che giấu nguồn gốc của mình, chối bỏ những cuộc chiến trong mình hoặc phớt lờ cảm xúc của mình để có vẻ "bình thường" với phần còn lại của thế giới, hãy xem xét điều này: Bạn thực sự đang tự tước đoạt quyền được thể hiện cho thế giới biết bạn là ai.
Điều gì sẽ xảy ra nếu thế giới cần tính cách độc đáo của bạn? Điều gì sẽ xảy ra nếu thế giới đang chờ đợi để nghe câu chuyện cá nhân của bạn? Mỗi phẩm chất của bạn, kể cả những phẩm chất mà một số người có thể coi là “kỳ lạ”, đều là một đóng góp cho việc bạn đã trở thành ai và bạn phải cống hiến những gì cho thế giới. Nếu bạn đã đọc đến đây, có thể bạn rất mong muốn được biết đến, được thừa nhận, và bạn đã chia sẻ những phần bị giấu kín của bản thân với người khác, ít nhất, ở mức độ bề ngoài. Tôi khuyến khích bạn nhẹ nhàng bóc từng lớp vỏ bọc, và chia sẻ một phần sâu hơn của bản thân. Bởi nếu không, bạn sẽ luôn băn khoăn và cảm thấy bị giam cầm.
Những người cùng chí hướng cũng đang cố gắng tìm kiếm bạn.
Tìm kiếm những người thật sự phù hợp với bạn có vẻ là một thách thức, ngay cả khi bạn có một cuộc sống năng động, thú vị và / hoặc có một thế giới nội tâm phong phú. Khi tôi già đi, tôi ngày càng coi trọng những mối quan hệ sâu sắc hơn, bởi vì tôi thích hòa vào trạng thái trôi chảy trong những cuộc trò chuyện không cần gắng gượng và có ý nghĩa. Tôi đã dành nhiều năm với sự bất lực trong việc cố gắng tìm ra cách chính xác để gặp đúng người, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ rằng họ cũng đang tìm kiếm tôi. Và tôi đã không để họ kết nối với tôi một cách dễ dàng.
Khi tôi gặp những người bạn mới, tôi mắc kẹt trong những cuộc trò chuyện hời hợt bởi vì, một lần nữa, tôi không muốn họ nghĩ tôi "khác người" và tôi lại bị từ chối. Khi tôi hình thành một tình bạn, tôi cố gắng duy trì nó giống như cách tôi đã kiếm được, bằng cách không phải là con người thật của tôi. Chẳng cần phải nói, những mối quan hệ đó không viên mãn và chỉ tồn tại trong thời gian ngắn.
Chia sẻ chân thực bạn là ai trong từng khoảnh khắc hiện tại, không chỉ giúp kết nối bạn với những người "cùng tần số", mà còn lọc các mối quan hệ không tương thích ngay từ đầu. Bằng cách đưa thế giới nội tâm của bạn ra ánh sáng, bạn thừa nhận sự độc đáo của chính mình và cho phép người khác nhìn thấy bạn một cách đầy đủ, từ đó tạo sự kết nối sâu sắc với bạn.
Bạn càng cho phép người khác "bước vào thế giới của mình", bạn sẽ hình thành mối liên hệ với họ càng sâu sắc.
Mức độ kết nối mà bạn có thể tạo ra với một ai đó, có thể khiến bạn cảm thấy hạnh phúc và phấn khích. Nhưng nó cũng có phần đáng sợ. Mối quan hệ có thể hình thành từ sự tương tác ở cấp độ bề mặt như vui vẻ, yêu thích. Và trở thành thứ gì đó chạm đến những phần sâu thẳm nhất của tâm hồn bạn. Nhưng bạn cần sẵn sàng mạo hiểm với sự khó chịu (bạn sẽ có cảm giác như mình đang "thú tội", và vô cùng yếu ớt trước người kia), thậm chí bị từ chối để tìm được người phù hợp.
Nếu bạn cảm thấy mệt mỏi với những mối quan hệ hời hợt, không mấy viên mãn và muốn xây dựng những kết nối sâu sắc hơn, thì lựa chọn duy nhất của bạn là dũng cảm, cởi mở về thế giới nội tâm của mình và để người khác cùng bước vào thế giới ấy.
Mối liên hệ sâu sắc như thế nào sẽ phụ thuộc vào mức độ dễ bị tổn thương mà bạn cho phép mình bộc lộ, cũng như việc người khác có đáp lại hay không. Không phải ai cũng sẵn sàng đón nhận. Điều đó thật sự khó khăn, nhưng sẽ ổn thôi. Bạn cần can đảm mở lòng, chấp nhận ai đó có thể sẽ từ chối bạn, để tìm được người đón nhận bạn - với con người thật của mình.
Ngược lại, bạn cũng cần chuẩn bị một sự hồi đáp chân thành khi người khác tin tưởng bạn, đủ để cho bạn thấy thế giới nội tâm của họ. Mặc dù điều này có thể cần nhiều can đảm để xây dựng, nhưng nó rất đáng để mạo hiểm.
Bởi sau tất cả, những gì bạn cần làm, và muốn làm, là để được sống như chính mình.
Thông Tin Về Bài Đăng:
Nguồn bài dịch từ trang gốc (Bài gốc tiếng Anh): https://tinybuddha.com/blog/the-only-way-to-form-meaningful-relationships-with-people-who-get-you/
Đội ngũ sản xuất:
Người dịch: Duli Ng; Người biên tập: Phạm Đại Bàng
Comentários